Anh viết gửi tặng em bài thơ
Hơn ba mươi mùa xuân của người Đo Đạc
Vượt qua bao suối sông ghềnh thác
Kế nghiệp cha anh, tiếp bước lên đường.
Khi anh đi chân núi giăng mờ sương.
Lúc trở về bản làng đã đỏ lửa.
Cô gái Mèo nhìn anh cười nhỏ nhẹ.
Chưa biết tên anh, anh đã lên đường.
Chỉ biết tên anh người Đo Đạc thân thương.
Thế cũng đủ để nhớ nhiều em nhỉ !?!
Cứ như thế bước chân anh không nghỉ.
Đo vẽ non sông, đo cả cuộc đời.