Ngô Thị Tuyết Mai
Xí nghiệp Trắc địa Bản đồ 301
MỘT CHÚT TÂM TÌNH
Chiếc ô tô buýt chạy chậm rồi đỗ lại bên này cầu Sài Gòn. Tôi xuống xe, đi xe ôm tiếp về đường Trần Não. Chiều thu, gió dìu dịu, hoa lan nhà ai thơm nồng. Sau mấy tuần đi công tác quy hoạch Cai Lậy về đến công ty Đo đạc nhà mình rồi, tôi dừng bước trước cổng công ty, hít sâu một hơi để tận hưởng bầu không khí quen thuộc ấy. Thật hiếm thấy có một công ty nào lại có đủ sức hút để cho cả một khu vực từ người dân ngoại thành đến anh xe ôm lại có thể thuộc vị trí và tên tuổi như: Công ty Đo đạc Địa chính & Công trình (chợ Đo đạc, phố Đo đạc...). Đã hết giờ làm buổi chiều, mọi người ra về vui vẻ chuyện trò, còn nhiều người ở lại tham gia đánh cầu lông, vui thể dục. Buổi chiều cuối năm, hoàng hôn vàng rực góc trời, trong sân công ty đèn cũng đã sáng lên. Vườn hoa của công ty, hay công viên thật đẹp, không khí thoáng đãng, trời trở heo may, những bông hoa li ti rơi trên mái đầu, trên vai những người đi lại trong sân công ty như lưu luyến. Một năm nữa lại sắp hết. Người người thi đua, Xí nghiệp thi đua... ai cũng thấy cần cố gắng hơn nữa để được góp sức mình vào sự phát triển của Công ty.
Cuộc sống còn nhiều bộn bề, công việc thì cũng lắm khó khăn, là phụ nữ nhưng chị em nội nghiệp Xí nghiệp 301 của tôi vẫn có thể xông pha công tác nơi này, tỉnh nọ. Đi xa về, nhìn thấy công ty là nhìn thấy nhà mình. Cái xóm nhỏ Đo đạc nhà tôi cũng đã lên tới mấy trăm nóc nhà sống quây quần, quấn quýt bên nhau.
Những lần đi đâu xa và lâu ngày trở về đây, người dân Đo đạc cũng thấy lòng mình rộn lên một cảm xúc khó tả. Nhất là trở về vào đúng những ngày chuẩn bị tổng kết cuối năm, họ càng thấy lòng mình nhẹ lâng lâng. Không tin, mọi người thử làm người công nhân Đo đạc Bản đồ mà xem.
Đo đạc ơi! Sao mà yêu đến thế!
|