Nguyễn Đình Sủng
Văn phòng Công ty
Chúng tôi đến Tây Nguyên vào một ngày nắng đẹp. Xe đưa chúng tôi đi qua những chặng đường quanh co đèo dốc, những cánh rừng bạt ngàn trước đây nay đã nhường chỗ cho những lô cao su, cà phê xanh thẫm xa tít tới tận chân trời. Chúng tôi vừa đi vừa kể chuyện về Tây Nguyên hùng vĩ, chuyện về những cô gái Tây Nguyên xinh đẹp, trung hậu, đảm đang việc nước việc nhà. Ai cũng tranh kể những câu chuyện mà mình đã từng có kỷ niệm gắn bó với Tây Nguyên.
|
|
Câu chuyện đang hấp dẫn, bỗng chúng tôi phải tạm dừng lại vì tiếng máy nhắn tin của ai đó vang lên làm cho mọi người buồn vui lẫn lộn, ai đó bị vợ kiểm tra nhắc nhở, nhưng thật là vui đó là một lời nhắn đầy lãng mạn và tốt lành; người ta yêu nhau và họ chia nắng cho nhau thật là hạnh phúc. Mải nhiều chuyện, đoàn chúng tôi đã đến đơn vị công tác, đó là Trung tâm Địa chính Đô thị phía Bắc - Một trong những đơn vị mới được thành lập; trụ sở đóng tại Hà Nội. Môi trường hoạt động khó khăn vì phải cạnh tranh với những đơn vị có tầm cỡ và có nhiều thuận lợi so với đơn vị, nhưng với một Giám đốc trẻ, nghị lực, quyết đoán, năng động, dám nghĩ, dám làm và tận tuỵ với công việc; tính công tâm, nhân hậu với người lao động và niềm tin với các đối tác đã giúp nhiều cho anh thu phục được lòng người và các bạn hàng. Tuy mới thành lập, nhưng sản lượng năm nào cũng tăng từ 25 đến 35% và luôn luôn có những sản phẩm mới tương xứng với cái tên của nó. Chúng tôi được giới thiệu anh H - thay mặt cho đơn vị hướng dẫn chúng tôi đến các địa điểm để làm việc. Anh đã ở tuổi trung niên và đã có gần ba mươi năm công tác trong ngành, là người đã từng trải vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ với chúng tôi :“Đơn vị chúng em triển khai trên đất Tây nguyên này bốn công trình thuỷ điện, em sẽ đưa các anh đến thăm và làm việc với nhóm ở thuỷ điện An kê- Kalak”. Khi chúng tôi đến cũng là lúc các nhóm đang trên đường đi làm về, trên khuôn mặt mọi người mồ hôi lẫn với bụi đất đỏ ba-zan, nếu không để ý anh em mang vác mia máy thì tưởng lầm là dân bản xứ đi làm nương rẫy về bản ! Thật là khó khăn và vất vả! Phải chịu đựng cái nắng, gió, bụi của mùa hanh khô trên mảnh đất cao nguyên với những đôi chân dẻo dai hàng ngày phải đi bộ mấy chục cây số, trèo đèo lội suối xuyên rừng, cắm mốc đo vẽ từng điểm, tối về phải tranh thủ tính toán số liệu để cho kịp tiến độ theo yêu cầu của đơn vị. Trong số 16 anh em, chỉ có ba người đã ở tuổi trung niên, số còn lại toàn là thanh niên tuổi mười chín đôi mươi, có em mới rời ghế nhà trường và xa gia đình lần đầu tiên đến với Tây Nguyên - miền đất heo hút này. Thật là đáng trân trọng, xứng đáng là lực lượng xung kích mà tên tuổi của nó đã gắn với nhiều thế hệ. Chúng tôi thăm hỏi anh em và giải quyết các công việc theo yêu cầu của các nhóm: về lao động, tiền lương, thiết bị và một số chế độ chính sách có liên quan đến người lao động, bước đầu đã đạt được một số kết quả, nhất là giải quyết và xử lý về kỹ thuật công nghệ. Thời gian trôi qua thật nhanh, chúng tôi phải chia tay anh em bằng bữa cơm chiều đạm bạc. Mùa khô thiếu rau nhưng cũng có món cá chép Sông Ba đủ để chạm ly cùng với tiếng đàn ghi ta lẫn với tiếng dzô chúc tụng nhau làm gật mình những cô gái Sông Ba đi làm rẫy trên đường về bản và những dòng tâm sự của mỗi người trước lúc chia tay. Nhất là anh H cứ ngẩn ngơ, tôi hỏi anh về gia đình “đi thường xuyên thế này có nhớ vợ nhớ con nhiều không ?” Anh tâm sự: “Nhớ lắm chứ anh, nhưng vì nhiệm vụ anh ạ. Vì bận công tác và cũng do duyên số em xây dựng gia đình muộn, mỗi năm cứ đến tết mới về với vợ con được vài ngày thật vui. Vợ em cứ nói vui là bốn mẹ con em vui đùa với nhau như những đàn bướm mừng xuân. Còn em thì thiếu người uống rượu, em thấy thương quá và cũng chạnh lòng nhưng vẫn cảm nhận được tình thương và sự ấm cúng của gia đình”. Tôi động viên anh: “Ở cơ quan cũng nhiều anh chị em như vậy em ạ, nhưng nhà nào cũng rất hạnh phúc và giầu có.”
Chuyện vui và ai cũng muốn nói nhiều nhưng cũng đến lúc phải chia tay. Chúng tôi lên đường để lại bao nhiêu niềm vui lẫn lộn trong đợt công tác thật đáng nhớ.
|