NGƯỜI ĐÁNH DẤU NHỮNG CÔNG TRÌNH |
Nguyễn Quang Hải
Trung tâm Địa chính Đô thị phía Bắc
Rời công trình xây dựng cửa khẩu Bờ Y, chúng tôi tới một miền đất mới, cũng không khác nhiều với khung cảnh Tây Nguyên. Hà Tĩnh chúng tôi đến vào một ngày mưa, con đường Hồ Chí Minh vừa trải xong nhựa còn đen bóng, giúp xe chạy nhanh hơn. Đến Hương Khê chúng tôi được đồng chí Giám đốc Chi nhánh Điện Hương Khê và Chủ tịch xã Hương Trạch đón tiếp niềm nở. Không kịp nghỉ ngơi sau những giờ đi xe đường dài mệt mỏi, chúng tôi vẫn đề nghị được đến công trình ngay. Đồng chí Giám đốc Chi nhánh Điện sốt sắng đưa chúng tôi đi vào công trình.
Dòng sông Ngàn Sâu mùa nước cạn, nước trong veo, nhẹ nhàng chảy. Ở đây trong tương lai, một đập thuỷ điện cao hơn 40 mét sẽ mọc lên cung cấp nước cho nhà máy thuỷ điện Hố Hô công suất 10 MGW, điều hoà thuỷ lợi cho cả một vùng và góp phần nâng cao sản lượng điện quốc gia. Sau vài phút suy nghĩ, chúng tôi bàn bạc kế hoạch công việc ngay tại vị trí dự định sẽ đặt nhà máy.
Trở về uỷ ban xã, chúng tôi được bác Chủ tịch mượn hộ một nhà trọ gần công trình. Cô chủ nhà đón tiếp chúng tôi bằng những “đọi” chè xanh nóng với giọng nói miền Trung thật dễ thương, để lại trong chúng tôi một cảm giác thật thân thiện.
Những ngày tiếp theo, chúng tôi bắt tay vào công việc khảo sát của mình. Trước mắt chúng tôi là dãy Trường Sơn hùng vĩ mà trước kia ông cha ta đã băng qua để vào Nam chiến đấu, hôm nay chúng tôi - thế hệ con cháu lại lên đỉnh Trường Sơn để khảo sát tìm lập phương án thi công cho nhà máy thuỷ điện Hố Hô. Dưới ánh nắng chói chang của dải đất miền Trung, anh em chúng tôi thật vất vả, nhưng đi đến đâu chúng tôi cũng được các bà con hỏi thăm “các chú mần chi rứa ?” nghe thật dễ thương, chúng tôi trả lời là đi khảo sát để xây dựng nhà máy thuỷ điện, bà con vui lắm. Rồi mai này khi nhà máy thuỷ điện xây dựng xong sẽ có nhiều nhà máy nữa mọc lên, miền quê của họ sẽ giàu có hơn, con cái của họ sẽ được học bài dưới ánh điện sáng chói, thôn bản sẽ được vui hơn trong những tiếng loa đài. Niềm vui trong ánh mắt của bà con sẽ giúp chúng tôi có niềm tin vào công việc, vì lợi ích của công trình sẽ đem lại cho người dân ở đây và đất nước trong một ngày mai.
Công việc thật vất vả, chúng tôi thường xuyên ở trong rừng, phải vượt qua những vách đá thẳng đứng cao 3 – 4 mét, đôi khi chúng tôi phải phát quang một số cây to để tìm vị trí cho một điểm khống chế toạ độ, độ cao. Chúng tôi làm việc thật lặng lẽ, chỉ nghe tiếng bước chân và tiếng cưa, tiếng dao phát cây rộn ràng. Thi thoảng có những chú sóc ngơ ngác nhìn cây đổ, chúng tôi thầm xin lỗi vì đã cướp đi một phần tổ ấm của nó, ban ngày chúng tôi chia nhau vào rừng, đêm xuống chúng tôi tập trung về căn nhà trọ nghỉ ngơi, những lúc ấy, căn nhà trọ như nổ tung vì tiếng cười đùa. Vì tính chất của công việc, chúng tôi thường xuyên xa nhà và di chuyển liên tục, nên ít có điều kiện liên lạc với gia đình, chúng tôi mỗi người một quê đi vào đây thì coi nhau như anh em, đêm về kể cho nhau nghe thật nhiều chuyện, chuyện về gia đình, về người yêu, chúng tôi tâm sự với nhau như những người tri kỷ. Những khoảnh khắc gần gia đình đối với chúng tôi thật quý giá. Chúng tôi còn nhớ chuyện buồn của anh Viễn, đội GPS vì công việc lưu động nên gia đình không biết anh ở đâu và liên lạc với anh như thế nào, nên khi mẹ anh mất một ngày sau anh mới nhận được tin. Chúng tôi lặng người đi vì mẹ của anh cũng như mẹ của chúng tôi, chúng tôi chia buồn cùng anh và cử người trong đêm đó đưa anh ra thị xã Hà Tĩnh để đón xe về quê chịu tang mẹ. Có lẽ những phút cuối trước khi từ giã cõi trần mẹ anh đã mong anh lắm và khi anh về đến nhà cũng không kịp nhìn mẹ lần cuối.
Chúng tôi lại động viên nhau để tiếp tục công việc, nhưng có lẽ niềm động viên lớn nhất để chúng tôi vững tin vào công việc này đó chính là ngày mai những công sức của chúng tôi bỏ ra được đền đáp xứng đáng, những công trình mới sẽ góp phần vào công cuộc phát triển, đổi mới đất nước.
Đất nước chúng ta đang trên đà phát triển mạnh, từ thành phố đến nông thôn đâu đâu cũng thấy công trình đang thi công, chuẩn bị thi công và cùng với những công trình đó là những người công nhân đo đạc, họ đang cần mẫn với những con số góc cạnh, những công việc chỉ có những người trong ngành mới hiểu hết. Sự hiện diện của họ mỗi ngày một nhiều, nhưng có lẽ ít người hiểu được công việc, sự hi sinh thầm lặng của chúng tôi, của những người đo đạc, để hôm nay, ngày mai và tương lai, chúng tôi là những người góp phần đánh dấu và ấn định cho những công trình lớn hàng tỷ đồng được mọc lên, mang lại lợi ích cho nhân dân cho đất nước.
Viết đến đây chúng tôi lại hát thầm bài hát “Đường đến những ngày vinh quang” của ban nhạc Bức Tường thay cho lời kết.... Ngày đó, ngày đó sẽ không xa, và chúng ta, chúng ta là người chiến thắng, đường đến những ngày vinh quang không còn xa, dù khó khăn vẫn còn./.
|